“Lựa chọn nào cũng có cái giá của nó. chúng tôi thấy hạnh phúc và hài lòng với những gì mình lựa chọn. Cuộc sống vẫn tốt, thậm chí còn tốt hơn rất nhiều. Lương nghìn đô đối với bọn tôi giờ chỉ là một con số không hơn không kém. Chúng tôi có được nhiều thứ hơn chỉ là những con số định dạng mức lương của mình”, Uyên Bùi chia sẻ về quyết định làm cha mẹ toàn thời gian của mình và chồng.
-
Bà bầu không nên ăn loại hoa quả nào?
-
Phương pháp nuôi dạy con ngoan theo kiểu Pháp hay nhất
-
12 thực phẩm dành cho mẹ sau sinh
“Mỗi ngày con đều chỉ nhìn thấy lưng mẹ thôi!” Đó là một câu thoại trong bộ phim Misaeng – cuộc sống không trọn vẹn của Hàn Quốc. Phim hay, thực tế, bất cứ ai cũng tìm thấy bản thân trong đó, nhất là giới văn phòng luôn phải chịu đựng áp lực giữa công việc và cuộc sống thường nhật. câu thoại đó nằm ở cảnh người mẹ làm đội trưởng đội bán hàng và luôn bận rộn đến độ mỗi sáng chỉ kịp dắt con đến trường rồi quay lưng đi luôn. người mẹ không bao giờ biết con luôn chào tạm biệt ở phía sau lưng mẹ. vì thế, con đã vẽ hình chân dung gia đình mà không vẽ mặt mẹ. Câu chuyện đó làm tôi rớt nước mắt. chả vì lí do vì cả. chỉ là một đứa trẻ chỉ luôn thấy bóng lưng của mẹ thôi. cuộc sống ai cũng đầy áp lực, buộc phải cố gắng, buộc phải lựa chọn, buộc phải đánh đổi một vài thứ. trong đó, thứ quan trọng nhất chính là thời gian dành cho con ở độ tuổi đầu đời đều đã bị chôn vùi dưới áp lực công việc và 2 tỉ việc khác. những đứa trẻ, trong xã hội bây giờ, thật, rất thiệt thòi. Tôi nhớ những lần hai đứa bàn về việc Kitchen sẽ nghỉ việc để chia sẻ với tôi trách nhiệm chăm sóc con, dạy dỗ con, chia sẻ cả công việc gia đình. những ngày chúng tôi đã phải nghĩ rất nhiều, phải đắn đo rất nhiều, để rồi đi đến quyết định cả hai đứa cùng làm công việc tự do. ngày đó chỉ nghĩ “khéo ăn thì no, khéo co thì ấm”, kiểu gì thì cũng sẽ sống tốt thôi, quan trọng là con có đủ thời gian với bố mẹ. và từ đó, chúng tôi làm mà không nghĩ nữa. vậy là tròn 2 năm kể từ thời điểm đó, tháng 7 của năm 2014. năm ấy tôi tròn 30 tuổi và còn kịp có một chuyến du lịch đơn độc đến Châu Âu hẳn 1 tháng vào tháng 9 năm đó và hai bố con ở nhà chăm nhau. Tôi nhớ, khi bài viết về chúng tôi chọn phương pháp homeschooling được phóng viên thu thập rồi đưa lên báo gần 1 năm trước, có rất nhiều cmts nhận xét mà hầu hết đại ý là bọn tôi giàu, có bố mẹ giàu, ôm một cục tiền rồi ngồi nhà chơi với con. hồi đấy tôi đọc cmts xong cười chảy cả nước mắt, bảo với Kitchen giá mà những điều họ nói là thực thì tôi cũng rất mừng. tôi không ngại chuyện nếu bố mẹ đủ giàu cho chúng tôi cục tiền để chúng tôi chỉ việc ở nhà chăm con đâu bởi tôi cũng chỉ mong có thế thôi! cuộc sống sẽ đỡ áp lực hơn rất nhiều: tôi sẽ không phải trải qua những cảnh migraines nằm bẹp mà vẫn phải lo viết bài và Kitchen không ngày một gầy đi. Để đến một ngày của tháng 7 năm nay, chúng tôi chuyển nhà mới, to hơn rộng đẹp hơn, dù vẫn còn nhiều điều phải lo nghĩ nhưng tràn ngập hạnh phúc. tôi có thời gian để đi tập thể dục, con gái ở nhà phụ chị họ nhặt đậu, rồi kéo ghế đứng rửa đậu. con bảo: “mẹ hãy để tự con làm, không cần giúp đâu ạ!”, rồi tỉ mẩn rửa từng que đậu thật cẩn thận. bóng lưng của con bé bỏng ở trên bệ rửa bát to đùng làm tôi ứa nước mắt. bởi tôi biết, điều mà chúng tôi đánh đổi để lựa chọn chính là những thời khắc như thế này đây. Lựa chọn nào cũng có cái giá của nó. chúng tôi thấy hạnh phúc và hài lòng với những gì mình lựa chọn. cuộc sống vẫn tốt, thậm chí còn tốt hơn rất nhiều so với quãng thời gian Kitchen còn đi làm fulltime. Lương nghìn đô đối với bọn tôi giờ chỉ là một con số không hơn không kém. chúng tôi có được nhiều thứ hơn chỉ là những con số định dạng mức lương của mình. chúng tôi đã đi khắp nơi suốt 2 năm qua, tôi làm việc trên những chặng hành trình, Kitchen dạy con về thế giới. ngược lại, Kitchen đi làm, tôi dạy con những kỹ năng cơ bản trong cuộc sống. Bởi chỉ đơn giản là chúng tôi muốn được nhìn ngắm và cùng con lớn lên mỗi ngày. giản đơn là thế mà thôi! Uyên Bùi |
Theo Happy Moms / Trí Thức Trẻ